DC Fanfiction
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

[Shortfic] Fragments

Go down

[Shortfic] Fragments Empty [Shortfic] Fragments

Bài gửi by June Sun Mar 06, 2016 9:45 pm


FRAGMENTS
by Mai Ngọc (June)

T.fluffy angst.Hakuba/Shiho


Có những mảnh vỡ, như mảnh vỡ của chiếc bình thuỷ tinh, rất nhanh, có thể gắn lại được.

Có những mảnh vỡ, như mảnh vỡ của trái tim, cứ cắm sâu vào vết thương ngập máu. Chẳng còn cách nào chắp vá lại. Nỗi đau, chần chậm lan tràn.

Shiho đã đi khỏi London vào một ngày mưa, đi khỏi Hakuba, vì những mảnh vỡ từ sâu thẳm trái tim.

June

Posts : 6

Về Đầu Trang Go down

[Shortfic] Fragments Empty 1 | Thành phố mù sương.

Bài gửi by June Tue Mar 08, 2016 7:42 pm

1 | Thành phố mù sương.


London hôm nay mù sương. Hơi ẩm bao bọc từng luồng khí thoát ra qua đường thở. Kéo cao cổ áo, Shiho ra khỏi nhà. Khoé mắt cô hoen đỏ, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt. Cô lấy tay quệt đi một giọt nước đang khẽ lăn xuống gò má. Shiho đi gặp bạn, mà có thể là lần cuối không chừng.

Cô đi xuống phố dưới. Dòng người đi lại tấp nập. Cô gái người lai nhanh nhẹn len qua đám đông trước mặt, rẽ vào một con ngõ nhỏ. Bước vào quán cafe cuối ngõ, nghe tiếng nhạc dân ca không lời và nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô bạn, khoé môi Shiho khẽ nhếch lên, dần thành một đường cong tuyệt đẹp. Con ngươi xanh biếc như băng ánh lên tia nhìn ấm áp.

Kéo chiếc ghế gỗ, cô thư thả đặt mình xuống, gọi một cốc cafe sữa nhiều đường như thường lệ. Cô bạn đối diện cũng gọi cho mình một ly cappuchino dâu. Hai người nhìn nhau một hồi lâu, mắt đối mắt, ánh nhìn lướt qua nhau như chờ đợi. Cuối cùng, cô bạn kia mở lời, miễn cưỡng.

- Lâu lắm không gặp, Shiho.

- Ừ, Ran.

Thanh âm trầm mặc của Shiho càng làm không gian thêm phần im ắng. Thời gian giữa hai người như lắng lại. Người phục vụ đem ra hai ly đồ uống, một cho Ran, một cho Shiho. Ran gật đầu, mỉm cười với anh chàng phục vụ. Anh ta có nụ cười ấm áp như nắng, chỉ có điều làn da ngăm và mái tóc thẳng thớm hơn. Trừ điệu bộ lóng ngóng trông đến đáng thương, cậu ta giống hệt chàng thám tử Osaka nọ, Shiho nghĩ thầm.

Sờ tay vào cốc cafe của mình, hương thơm đặc trưng của cafe vùng này đánh thức các giác quan còn gà gật của Shiho. Cô ngước lên nhìn Ran, ý dò hỏi.

- Dạo này cậu thế nào, Ran?

Ran khuấy đều cốc cappuchino, lớp bọt dâu đặc sệt trông thật thích mắt. Cô nàng bắt đầu kể, với giọng điệu theo Shiho nghĩ, là châm chọc. Châm chọc cuộc sống của chính Ran.

- Cũng không có gì nhiều. Tớ và Shinichi mới chia tay. Cậu ấy sang Mỹ với bố mẹ rồi. Tình yêu, biết sao nhỉ, là thứ gì đó dễ dàng đánh mất, phải không? - Ran cười, cay đắng. - Shinichi đi rồi, công việc của tớ cũng bấp bênh hơn. Mất đi một vài đối tác làm ăn quen thuộc ấy mà. Giờ tớ với Heiji có một mối quan hệ mới. Thành bạn tình cơ đấy. London này cô đơn lắm, Shiho à. Có bạn tình thì ấm hơn. Chí ít là khoả lấp được những khoảng trống trong lòng.

Bỗng Ran phá lên cười khô khốc. Shiho càng không tin vào cô gái trước mặt. Ba năm không gặp, có nằm mơ cũng không ngờ, cô gái thánh thiện ngày nào trở thành con người thực dụng đến thế. Những suy nghĩ chỉ chực chờ thành lơi nếu cô không nuốt nó trở lại. Một lòng luẩn quẩn không lối thoát.

Nhấp một ngụm cafe, để vị đắng lan tràn trên đầu lưỡi, cô khó khăn lắm mới mấp máy thành lời.

- Tớ... sắp đi xa.

Ran đang đưa tách cappuchino lên miệng, giật mình dừng tay. Một giọt cappuchino rơi xuống váy cô. Ran vội vàng đặt tách xuống bàn, lấy giấy lau vệt nước không may ấy.

Một quãng im lặng ngắn.

- Này Shiho, CẬU NÓI GÌ CƠ??

- Tớ sắp đi. Đi khỏi London này.

Đồng tử của Ran dãn ra. Cô lắp ba lắp bắp, không nói nên lời. Lần này thì ngạc nhiên thật rồi, sốc thật rồi. Shiho gặp Ran chỉ để nói thế, tức là cô không hề đùa giỡn. Một thoáng lạnh lẽo trườn qua vai Ran.

Cố gắng xoay tách cappuchino, cô vẫn không giấu được sự ngạc nhiên của mình, tay cứ vặn và vặn vẹo. Cô chợt ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Shiho. Đôi mắt vốn khép hờ của người đối diện bỗng chốc mở to.

- Thực sự là cậu đang gặp chuyện gì?

Shiho chỉ ngôi yên như muốn lảng tránh câu hỏi. Những ngón tay thon dài bắt đầu gõ gõ lên mặt bàn. Ran nhìn theo từng cử chỉ của Shiho, chờ đợi.

- Tớ và Hakuba có chuyện.

Buổi tối ấy, Shiho đợi Hakuba về nhà như thường lệ. Cô đã dọn sẵn bữa tối thịnh soạn trên bàn, chỉ chờ anh về là hai người sẽ ngồi ăn và trò chuyện vui vẻ, cũng như bao ngày khác. Nhưng hôm nay, anh về muộn.

Khi anh về đã là mười một giờ đêm. Shiho vẫn ngồi trước bữa tối nguội ngắt, đôi mắt xanh nhìn anh trống rỗng. Giọng nói cô nhẹ hẫng.

- Anh về muộn.

Hakuba nhìn Shiho chòng chọc, ánh mắt hằn những tia máu đỏ đọc. Anh gắt lên với cô. Là lần đầu cô thấy anh như thế. Con người dịu dàng với tiếng đàn guitar trầm ấm như đưa cô vào giấc mộng mị thường ngày, đã gắt lên với cô.

- Đừng nói như thể em đang đổ lỗi cho tôi. Tôi mệt mỏi lắm rồi. Em ở nhà mãi như thế, tự thân lẽ ra phải cảm thấy có lỗi vì chẳng giúp được gì cho tôi chứ? Em vẫn còn trách tôi được sao?

Hakuba đang say, Shiho biết. Nhưng Hakuba là người biết tự chủ. Anh sẽ không bao giờ thốt ra những lời thiếu kiềm chế như thế. Vẫn biết là vậy, nhưng Shiho không thể ngăn mình khỏi bật khóc. Vì người say thì nói thật. Cô lẳng lặng lên phòng, đóng sập cửa lại. Nhốt mình sau cánh cửa gỗ, Shiho ngồi bệt xuống sàn, thu mình vào một góc và khóc. Cô chưa từng thấy mình ủy mị đến thế, vì một chuyện nhỏ như vậy. Đối với cô, đó là một đêm dài và khắc khoải.

Những ngày sau đó, cô không nói chuyện với Hakuba. Cô ra khỏi nhà từ sớm và về nhà vào tối khuya. Về tới nhà, cô liền lên phòng, khoá trái cửa, để bóng tối đổ ập thân người. Căn nhà thiếu vắng những tiếng cười trong veo như nắng. Shiho biệt lập mình bằng bóng tối. Không có nắng.


Ran gật đầu, tay vẫn vặn vẹo tách cappuchino trên bàn.

- Tớ hiểu rồi. Hoá ra mọi chuyện là như thế.

Bỗng Ran đứng dậy, nhoài người về phía Shiho, đặt tay lên vai cô. Mái tóc Shiho khẽ rung rinh như ngạc nhiên. Ran nhấn mạnh từng từ, chắc chắn.

- Hãy biết độ lượng với nhau, Ran ạ. Tớ mất Shinichi vì chuyện đó mà. Nhún nhường một chút thì tốt hơn.

Shiho chỉ khẽ cười, nụ cười nhẹ như ánh tà dương mênh mang mỗi chiều.

- Tớ đã cố gắng, và cuối cùng vẫn thất bại mà.

Nói đoạn, Shiho đứng dậy, rút từ túi xách một tờ 5 bảng, miết nhẹ cho phẳng rồi đặt xuống bàn, bên cạnh tách cafe vẫn chưa hết. Cô nói, ánh mắt rơi xuống vòm trời xám xịt ngoài cửa sổ.

- Tớ về nhé.

Ran nhìn theo Shiho lúc này đã bước ra khỏi quán, khẽ buông một tiếng thở dài. Màu mắt tím sâu thẳm như lòng người lạnh ngắt.

Ngày đã buồn bã lắm
Hãy biết độ lượng với nhau...


.tbc.

June

Posts : 6

Về Đầu Trang Go down

[Shortfic] Fragments Empty Re: [Shortfic] Fragments

Bài gửi by June Sun Mar 20, 2016 12:19 pm

2 | Gặp người bạn cũ, và một cây kẹo bông.​

London vốn đông đúc. Trong một mảnh đất chật chội như nội thành London, bạn cảm thấy ấm hơn là chuyện thường. Vì thế, con người ở đây vốn không cần đến nhau. Họ đã không cần một bờ vai quen thuộc. Len vào dòng người tấp nập trên các con phố, đã thấy ấm áp hơn nhiều. Nhưng bạn sẽ chẳng quen ai ở đó cả. Vốn dĩ họ đã không cần nhau, nên nếu bạn chẳng nhớ mặt ai cả cũng không sao. Vì họ thậm chí không biết bạn. Kể cả bạn quen ai đó, nhìn nhau trên phố, hai người vẫn bước qua nhau, không hề có một câu chào, hay ánh nhìn thân quen nào.

Ở London này, con người đã phải học cách xa lánh nhau.

Hòa mình vào đám đông, Shiho kéo chiếc mũ sụp xuống quá mặt. Sẽ chẳng ai nhớ được một cô gái nhỏ nhắn, áo choàng dài quá đầu gối, với chiếc mũ rộng vành như thế cả. Vì ai cũng như vậy, để tránh những làn mưa bụi lất phất cứ tạt qua mặt. Ai ai cũng thế, đã quá trào phúng và mờ nhạt trong sương mù bao bọc quanh năm.

Shiho chợt thấy một vài người quen của mình. Nhưng họ không thấy cô. Hay là không thể thấy cô. Nhiều lúc, cô chỉ muốn gọi với thật to, để mọi người có thể nhìn thấy cô và vẫy tay lại. Nhưng họ sẽ không nhìn thấy cô. Họ sẽ không nghe thấy cô. Giữa thành phố sương mù này, con người là một thực thể vô hình và cô đơn.

Chợt Shiho đâm sầm vào một thân hình mảnh khảnh kiểu thư sinh. Cô ngã sõng soài dưới đất. Chiếc áo khoác bị dính đất bẩn. Cô cau mày phủi đất trên áo, miệng vừa lầm bầm.

- Trời ạ, đi đứng phải cẩn thận chứ.

Một bàn tay đưa ra trước mặt cô. Giọng nói trầm ấm vang lên làm cô chững lại. Thanh âm ấm áp và dịu dàng đến tận cùng, khiến vành tai cô khẽ ửng đỏ sau lớp tóc ngắn màu nâu đỏ rượu vang.

- Cô có sao không? Tôi có thể giúp gì để bù đắp lỗi lầm của mình, cô gái?

Giọng nói này, cô thấy quen quen. Tuy trầm và ấm như tiếng đàn guitar, nhưng cô vẫn nhận ra một giọng điệu tinh nghịch khéo léo ẩn trong vẻ quan tâm ấy. Cả cách nói chuyện cũng lịch thiệp và quyến rũ khó cưỡng. Cô ngước lên để nhìn rõ gương mặt con người này, ngươi con trai mới đâm phải cô cách đây chưa đầy ba phút.

Mái tóc xù nhuộm nâu hạt dẻ, đôi mắt xanh da trời khi nào cũng hấp háy niềm vui, những đường nét trên gương mặt đều sắc sảo và hài hòa.

Giống hệt Shinichi.

Nhưng Ran bảo, Shinichi đã sang Mỹ với gia đình. Thế nghĩa là, chàng trai này...

- Kuroba?

Chàng trai trước mặt cô nhìn quanh theo phản xạ. Anh ta nhìn cô dò hỏi, nhưng rồi câu nói bị đứt quãng khi nhìn thấy băng giá trong đôi mắt của cô - đặc điểm nhận dạng của cô khi dạo phố. Chàng trai khẽ rụt tay lại, nhưng hình như cánh tay cứng lại, nên anh chỉ biết nhìn cô trân trân và lắp bắp.

- S-Shiho?

- Đã nói là đừng gọi tôi bằng tên. Gọi là Miyano thôi.

Kuroba Kaitou khẽ cười, chủ động cầm lấy tay cô. Màu trời trong ánh mắt trở nên lấp lánh.

- Đã lâu không gặp. Đi uống gì với tôi nhé?

Shiho đứng lên, bàn tay gầy guộc của cô vẫn nằm gọn trong bàn tay anh. Trông hai người họ giống hệt một cặp tình nhân. Người qua đường đứng lại nhìn họ với ánh mắt hiếu kì, trông như họ đang cười thầm với mình, "Để xem, mối tình này kéo dài bao lâu?". Shiho quét ánh mắt qua đám đông trước mặt. Họ liền bỏ đi, không ai bảo ai, trở lại với nhịp sống vốn có của riêng họ.

- Ok. Bia thì sao?

- Ừ. Từ lúc lấy vợ tới giờ, tôi cũng chưa đi uống bia lần nào.

Shiho nhướng mày nhìn Kaitou.

- Aoko?

- Ừ.

Cô lại ngước nhìn vòm trời xám đục trên đầu, khẽ thầm thì với chính mình.

- Bạn từ nhỏ... Hình như ai cũng thế...

Kaitou nhìn Shiho thắc mắc.

- Gì cơ?

Shiho xua tay, ánh mắt đã chuyển sang Kaitou. Hàng mi dài rủ xuống, che quá nửa con ngươi toả khí lạnh lùng và khó gần.

- Không có gì.

Cô lại tiếp tục rảo bước như chẳng có chuyện gì. Kaitou đi theo phía sau, trông gương mặt tỏ ý khó hiểu rõ rệt. Hai tay nhét sâu vào túi áo, cô rút điện thoại ra, cắm headphone và đeo vào tai. Chiếc tai nghe trắng như lẫn vào màu áo khoác của cô. Hai đầu headphone biến mất trong lớp tóc màu nâu đỏ. Cô ấn nút shuffle. Bên tai cô vang lên một bài hát. If I were you. Cô tự hỏi, tại sao nó có thể hợp với tâm trạng mình đến thế.

Sometimes, I want to push everything back and go out like you
I want to wash down my pain with alcohol, my sadness with laughter
But I don't...​

- Miyano, cô muốn ăn kẹo bông không?

Shiho tháo một bên tai nghe, quay về phía sau. Cô thấy Kaitou chỉ vào một cửa hàng bánh kem ven đường. Biển hiệu được xếp bằng những viên đèn led nhiều màu lấp lánh. Nhìn từ bên ngoài, cửa hàng này khá nhỏ, tầm như mấy tiệm tạp hoá gần nhà cô.

Nhà... bây giờ là một nơi cô đã không còn muốn được trở về...

- Cũng được. - Shiho gật đầu.

Bước vào cửa hàng, cô thấy bao nhiêu là bánh trái, đủ kích cỡ, màu sắc. Hương thơm ngậy của kem tươi hòa lẫn với mùi ngai ngái ẩm trong không khí khiến mũi cô hơi ửng đỏ. Kaitou hồ hởi chỉ vào từng loại bánh, giới thiệu rành mạch, hệt như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp vậy. Mà hắn ta hẳn là giỏi trong khoản này rồi, cô nhủ thầm.

- Đây là bánh caramel trà xanh, loại bánh được yêu thích nhất ở cửa hàng này. Còn đây là bánh dâu phủ dừa nạo, cái này cũng ngon không kém đâu.

Kaitou kéo tay cô ra gian giữa, chỉ vào một thứ đồ ăn tròn tròn như bông, nháy mắt.

- Nhưng kẹo bông vẫn là ngon nhất.

Cậu gọi một nhân viên gần đó, nói một thứ tiếng mà Shiho đoán, là tiếng Pháp.

- Cô cứ tự nhiên. Anh ta sẽ nói với chủ tiệm.

Shiho rút cây kẹo bông. Đây là lần đầu cô trông thấy một thứ như thế. Cô đã từng đọc vài bài viết về loại kẹo này, hình như là trên một tờ báo giới thiệu về Việt Nam, một đất nước khá quen thuộc ở phía Đông Nam châu Á. Kẹo thì nằm trên que tre, xù lên như con mèo bông vậy. Cây kẹo màu hồng trên tay cô có một mùi hương kì lạ, làm Shiho tò mò cắn thử một miếng. Vị gừng lan trong miệng cô, dù hơi cay nhưng khá ngon. Miếng kẹo cứ tan như xà bông, rồi kết thành thứ hỗn hợp như bã kẹo cao su, làm Shiho thích thú. Cô nói với Kaitou.

- Làm sao cậu biết chỗ này vậy?

- Thì cũng qua tim hiểu.

Shiho thôi không hỏi nữa. Thỉnh thoảng, cô cảm thấy Kaitou thật đa nhân cách. Lúc thì vui vẻ hoạt bát, lúc lại nhàm chán đến khó tin, khiến đầu óc cô quay như chong chóng.

- Thôi chết, hình như tôi có một cuộc hẹn với bạn. Chào Miyano nhé.

Shiho chưa kịp trả lời hay nói một câu tạm biệt, đã thấy Kaitou chạy vụt ra khỏi cửa hàng. Kế hoạch uống bia bị đơn phương phá vỡ. Cô tiến tới quầy thanh toán, đặt một tờ 20 euro lên mặt bàn, không quên kèm theo một câu quen thuộc khi mua hàng.

- Không cần trả lại đâu.

Bước ra khỏi tiệm, Shiho thấy trời mưa lất phất. Lại kéo chiếc mũ sụp xuống, đeo headphone, cô chầm chậm lẩn mình vào dòng người xô bồ phía trước. Cây kẹo bông gòn trên tay vẫn gờn gợn mùi hương thoang thoảng.

Lại va vào một người. Hoặc là một người va vào cô. Không phải là người quen. Một gương mặt xa lạ. Một câu xin lỗi xã giao được buông ra rất nhanh từ người kia.

Cô không ngã. Nhưng cây kẹo thì rơi xuống đất. Cô không cúi xuống để nhặt lên. Chỉ đứng nhìn cây kẹo dính đầy bùn đất trong mưa.

Thành phố này bong tróc và trầy xước quá. Chỉ sợ lòng người chẳng thể vững vàng bao lâu. Bởi những gì từng là vui vẻ, là hân hoan, đã trở thành quá vãng trong phút chốc.


.tbc.

June

Posts : 6

Về Đầu Trang Go down

[Shortfic] Fragments Empty Re: [Shortfic] Fragments

Bài gửi by June Sun Apr 03, 2016 10:00 pm

3 | Đã muốn ra đi thật đấy, anh à.


Shiho đang đứng trước cửa nhà mình.

Căn nhà này là nơi cô và Hakuba sống cùng nhau. 5 năm là quãng thời gian dài, thế mà trôi đi nhanh quá. Giống như một cái chớp mắt, 5 năm cũng như một khắc. Cô nhớ, cô yêu nơi này nhiều. Nhưng bây giờ lại muốn rời xa. Căn nhà cổ kính nằm khuất trong con ngõ nhỏ, đến mùa mưa, có mùi nồng ẩm như mùi thùng các tông cứ phảng phất trong từng đồ đạc. Có ban công nhỏ, nơi cô trồng nhiều hoa. Những chậu dạ yến cứ trắng mãi, trắng như màu sương. Có chiếc hộc bàn nhỏ, nơi cô cất những kỉ vật của hai người. Có cả lọ đựng sao giấy trên chiếc bàn làm việc quen thuộc của anh. Nơi này, có quá nhiều kỉ niệm.

Đã từng là nhà thế thôi, vừa gần mà lại rất xa...

Chầm chậm tra khoá vào ổ, cô chợt nhìn thấy những vết gỉ trên cánh cửa, thứ mà cô không mấy để ý. Căn nhà này đã cũ quá rồi. Cô tự hỏi, có khi nào, kí ức cũng
tan đi, hoen mờ như những lớp sơn đã bong tróc kia không?

Bước vào căn nhà, cô lần tay tìm công tắc. Đèn sáng, cô nhìn quanh. Anh không ở nhà. Cô cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Một xúc cảm không an lành chạy dọc qua sống lưng cô. Chỉ còn mình cô ở đây. Có lẽ là cô đơn. Nhưng cô đã quá quen với cô đơn. Vậy thứ cảm xúc này là gì?

Giống như có một thứ gì đó, sắp rời xa.

Cô bước vào bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một lon bia. Bật nắp bia, cô uống một hơi dài. Bia là để say, để giải sầu, để cuốn trôi những nỗi buồn, những vệt đau thương đang loang lổ trong lòng. Nhưng cô uống mãi mà không say. Hay đúng hơn là không thể say. Vết thương lòng lại nhói đau. Cô càng uống càng thấy mình tỉnh táo. Càng tỉnh táo, ý nghĩ đập phá mọi thứ càng nhen lên trong lòng cô. Nắm chặt chai bia, nước mắt lại chảy ra từ khoé mắt, giống như băng đang tan. Nước mắt ấm nóng hơi người, mà sao cô thấy lạnh lẽo thế. Thấy trống vắng thế.

Cô gục mặt xuống, đế nước mắt rơi xuống đùi, thấm ướt chiếc váy. Chai bia còn trên tay đã gần cạn và nước mắt vẫn cứ chảy ra. Bia uống vào, chảy ra thành nước mắt. Bia đắng, nước mắt lại mặn. Buồn cứ trào ra mãi, mặn đắng.

Chợt cô nghe thấy tiếng cửa mở. Khẽ ngước lên, là Hakuba. Cô vội lấy tay quệt nước mắt, lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Cô hắng giọng, cố gắng giữ giọng mình thật sạch.

- Anh.

- Ừ.

Cô nói với anh, lần đầu, sau tối ấy. Lần đầu nói với anh. Giọng cô, rất sạch. Cô đã không còn đoán được mình nghĩ gì. Trí óc cô sạch sẽ hoàn toàn. Cô hoàn toàn không biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Ôm anh thật chặt? Hôn lên má anh? Nhưng cô không thể. Vì mọi sự là đã từng.

Nỗi đau của cô không cho phép cô chạm tới anh.

Nên sau đó là im lặng. Cô đã không nói gì thêm. Hakuba đặt lên bàn một chiếc hộp nhỏ. Cô không nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng cô thấy anh cười. Cô sẽ đón nhận nó, coi như là món quà lần cuối dành cho cô. Vì nụ cười ấy, sẽ không còn thuộc về cô nữa. Không bao giờ.

Cô nhìn chiếc hộp trên bàn. Nhẹ nhàng gỡ lớp giấy gói bên ngoài, cô thấy bên trong là một xấp giấy đã ố vàng. Cô miết nhẹ những tờ giấy, phủi lớp bụi mỏng bám trên giấy. Những dòng chữ hiện ra đều đặn, dù đã mờ nhưng vẫn còn khá rõ.

Giống như những lưỡi dao cứa vào tim cô đau nhói.

[Gửi Shiho,

Mai tôi về nước. Tôi muốn gặp em ở quán cũ. Nơi tôi gặp em lần đầu ấy.

Có nhiều chuyện, tôi muốn nói với em, nên đừng từ chối nhé?]


Lần đó, thậm chí cô còn không biết việc anh phải về nước. Nếu cô biết sớm hơn, có lẽ đã nhìn thấy anh lần cuối. Đã không phải đau lòng vì nhớ anh.

[Gửi Shiho,

Ở đây lạnh quá. Ý tôi là Tokyo ấy. Shiho thế nào rồi?

Nhớ Shiho nhiều lắm. Tôi sẽ về nước sớm thôi, chờ tôi nhé.]


Bức thư không đến tay cô, thay vào đó là một chiếc khăn len được đặt trong một chiếc hộp xinh xinh. Không có tên người gửi. Cô vẫn cất nó trong hộc tủ, chưa dùng tới một lần.

[Gửi Shiho,

Cuối cùng cũng được thấy em. Cô gái của tôi vẫn vậy, bất cần và lạnh lùng như thế. Một lần nữa, quán cũ nhé. Tôi muốn nói chuyện với em. Đừng từ chối tôi, được không?]


Hôm ấy, cô chỉ nhận được một mẩu tin nhắn nhỏ của Hakuba, đại khái nội dung vẫn thế, nhưng chỉ có vỏn vẹn vài từ. Shiho, quán cũ nhé, tôi muốn gặp em. Cũng từ ấy, cô và anh bắt đầu hẹn hò. Đã chờ đợi quá lâu, nên cô gật đầu khi anh ngỏ lời. Một giây ngập ngừng, và cái gật đầu dứt khoát. Quả thực, sau cái gật đầu ấy, cô đã bối rối nhiều. Nhưng mọi chuyện vẫn ổn thoả. Hai người đi ăn, xem phim, chụp hình chung như bao cặp đôi khác vẫn làm. Chỉ khác là, cô ít nói chuyện với anh trong thời gian đầu. Rồi cô bắt đầu gợi chuyện nhiều hơn, mở lòng với anh hơn. Cho đến ngày đó, cái ngày cô thấy mình bị phản bội ghê gớm. Hoặc đó chỉ là cảm nghĩ của mình cô mà thôi.

Cô đọc kĩ từng mẩu thư, nước mắt bắt đầu thấm vào những tờ giấy trên tay. Cô bất giác nắm chặt tay, khiến những bức thư cũng bị nhăn nhúm theo. Chợt Shiho thấy một mẩu giấy mới nằm cuối cùng của xấp thư.

[Shiho,

Anh xin lỗi. Quả thực hôm ấy anh đã không kiềm chế nổi mình. Nhưng giờ em có nghe anh giải thích cũng chẳng nghĩa lý gì hết.

Em không nói chuyện với anh, không nhìn về phía anh, nhưng xin em đừng bỏ đi. Shiho biết đấy, mỗi lần em đi mất, anh đã vô thức tìm em khắp nơi. Anh thấy mình không an toàn. Nên, đừng rời xa anh, nhé.

Được thấy em mỗi ngày, anh đã cảm thấy bình yên lắm. Chỉ lần này thôi, đừng rời xa anh, em nhé.]


Shiho nhắm chặt hai mắt lại. Cô cố quên đi những gì vừa đọc. Nhưng càng cố quên, những dòng chữ lại càng choán lấy tâm trí. Thực sự cô muốn bỏ đi. Cô đã muốn không còn nhìn thấy anh nữa. Anh lại làm cô lung lay rồi.

Vậy nên, Shiho đứng dậy, có thể cô sẽ suy nghĩ lại. Nhưng cuối cùng vẫn phải ra đi.

Xấp giấy trên tay cô như muốn tan thành hàng ngàn mảnh vụn, như từng mảng kí ức rơi rớt đâu đó trong quá khứ xa xăm.


.tbc.

June

Posts : 6

Về Đầu Trang Go down

[Shortfic] Fragments Empty Re: [Shortfic] Fragments

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết